Tớ hôm nay rất buồn + bực. Hai bữa nay tớ cho con em mượn lap nên ko lên mạng được. Vì thế phát hiện 2 chuyện làm tớ bức xúc. Chuyện như thế này, vào một ngày nắng đẹp trời tớ lượn trên đt quanh google thì phát hiện việc rất đau lòng là TRUYỆN NHÀ TỚ BỊ LẤY CẮP RÙI. Haiz, tớ là một đứa rất thoáng, và cũng biết trên mạng lấy cắp post lung tung là chuyện bình thường, tớ chấp nhận nên mình chỉ yêu cầu là các bạn có lấy thì nói với mình một tiếng, bộ chuyện đó khó lắm sao. Nếu bạn có thời gian làm việc copy paste hơn 60 chương, thì bạn chỉ có mất chưa tới 1 phút comt mình một tiếng cũng được. Đằng này, bạn đã post không xin phép rùi, còn chẳng ghi nguồn, người chuyển nữa chứ, với lại bản post của mình còn có nhiều chỗ tớ chưa sửa, post lên vậy tớ là người chuyển mà còn thấy bực nữa, người đọc đánh giá mình qua các bản post như thế nào???
Tớ là lần đầu tiên mở blog, lần đầu tiên làm truyện cũng lần đầu tiên gặp sự việc thế này, nên cũng không rõ giải quyết như thế nào, mong mọi người giúp cho một tay, mình xin cảm ơn.
Tớ là người không thích nói nhiều, tại nói dai nói dài thành nói dại. Chỉ xin các bạn có đem đi đâu thì comt cho mình nói một tiếng, để mình còn biết là truyện tớ nó đi vào những nhà nào, cũng ghi rõ tên, người chuyển, địa chỉ. Đây là những địa chỉ đã post mọi người xin giúp một tay nha, tớ cảm ơn nhiều.
http://www.wattpad.com/3531924-%C4%91em-h%E1%BA%A1t-gi%E1%BB%91ng-t%C3%ACnh-y%C3%AAu-c%E1%BA%AFm-v%C3%A0o-m%C3%A1u-hoa-t%C3%ACnh-y%C3%AAu
http://www.wattpad.com/3530251-%C4%91em-h%E1%BA%A1t-gi%E1%BB%91ng-t%C3%ACnh-y%C3%AAu-c%E1%BA%AFm-v%C3%A0o-m%C3%A1u
http://mobile.ola.vn/p3s0ck19 (cái này là phải có nick đăng ký trên đt, tớ ko rõ trang này lắm, ai biết thì chỉ cho mình để mình tìm đường giải quyết với nha.)
Chuyện bực này coi như là xong, bây giờ đến cái buồn của tớ. Sự việc là tớ sẽ không làm truyện MỖI NGÀY CHỈ CẦN CÂU NÓI ANH YÊU EM.
Vì sao lại không làm, tớ xin nói luôn. Mấy hôm tớ có post lên văn án này, thì bạn vongnguyetcung có comt là truyện hơi SE nhưng kết thúc HE nên trong 2 ngày không có mạng tớ tò mò ko việc gì làm nên lôi ra đọc thử thì tớ chỉ nói được 2 từ là tớ CHẾT LẶNG. Nhân vật chính của truyện là Triệu Huệ Linh và Hạ Nguyên Thanh. Huệ Linh bị bệnh trí nhớ bị thoái hóa, nên khi biết bệnh của mình đã chủ động rời xa Nguyên Thanh. Đến khi Nguyên Thanh biết được bệnh tình, cũng chấp nhận ở bên cô ấy, thì cô ấy lại lo sợ, không đủ tự tin. Bạn cũng biết đột ngột mất trí nhớ của một người bình thường đã rất khó khăn, nhưng cô lại là dần dần quên đi, trí nhớ cô dần dần mất đi từng ngày, thì điều đó nó đáng sợ đến thế nào. Đỉnh điểm chính là đứa con của mình cô ấy còn không nhớ được huống chi đến người đàn ông mình yêu. Nên cô hoảng sợ, cô không dám đồng ý tình yêu của Nguyên Thanh, nhưng anh đã dùng tình yêu của mình để sưởi ấm cho cô, để cho cô có một hy vọng. Đọc đến đoạn cô ấy đồng ý lời cầu hôn của Nguyên Thanh mình rất xúc động, mình cũng hi vọng, hi vọng cho cô ấy sẽ làm nên một điều kỳ tích. Nếu truyện chỉ đến đây thôi, để cho mọi người đọc cũng có một hy vọng, hy vọng như Chuyện cũ của Lịch Xuyên, không biết anh sau này sẽ như thế nào nhưng chúng ta vẫn tin rằng vẫn mong muốn một điều kỳ diệu sẽ đến trong tương lai.
Nhưng không tác giả lại không như vậy, chương cuối cùng tác giả như đâm một nhát vào tim tớ vậy. Đọc đến đó tớ chẳng biết nghĩ đến điều gì tớ thấy sao Nguyên Thanh khổ đến vậy, bệnh của Huệ Linh cũng không có giảm bớt gì, mà ngày càng nặng thêm, Huệ Linh không còn nhớ đến anh nữa, đối với một người mà người mình yêu ở trước mặt mà không biết mình là ai chỉ coi mình là một người xa lạ thì có nỗi đau nào hơn thế, đau hơn nữa là chứng kiến Huệ Linh đến các hoạt động sinh hoạt của mình mà cô ấy còn không nhớ, không biết ăn không biết thở, chỉ nằm trên giường chờ đơi thần chết đưa đi. Đọc đoạn suy nghĩ của anh mà mình bật khóc, anh nhìn Huệ Linh nằm một chỗ như một con búp bê xứ vậy, anh cảm giác mình nhất định là kiếp trước làm chuyện gì xấu xa, mà kiếp này Ông Trời mới trừng phạt anh như vậy. Vì cái gì, hai người bọn họ yêu nhau đến như vậy, lại luôn luôn bỏ qua nhau, ngay cả một cơ hội thay đổi cũng không để lại cho mình. Từ năm 19 tuổi khi bản thân mình đã yêu cô, tựa như anh đang cùng thời gian giằng co thi đấu, lúc ban đầu chỉ là 5 năm, anh mỗi một ngày đều hi vọng mình có thể lớn nhanh một chút, để cô có thể gả cho mình. Ở nước Mĩ năm năm, anh lại hi vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút, làm cho những đêm dài đằng đẵng có thể tranh thủ thời gian biến thành ban ngày. Hiện tại anh hi vọng thời gian có thể chậm một chút, không cần mặt trời phải lên nhanh như vậy đem cô mang đi. Chỉ là mỗi một lần, lời khẩn cầu của anh, ông trời đều không nghe thấy, thời gian cứ như vậy từng phút từng giây trôi qua. . . . . .
Huệ Linh khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không biết rõ, anh yêu cô đến cỡ nào. . . . . .
Lời khẩn cầu của anh chỉ như vậy thôi, chỉ có một điều mong muốn nhỏ bé ấy thôi mà cũng không trọn vẹn. Sao cuộc sống quá bất công đến vậy, như Thuộc Đình còn có một cơ hội để sửa sai còn anh, ai cho anh một cơ hội, một hy vọng bây giờ? Hạnh phúc sao nó mong manh, nó ngắn ngủi đến thế. Đến cuối cùng Huệ Linh cũng từ bỏ cuộc sống, từ bỏ thế giới này, từ bỏ đứa con, người chồng mà mình yêu thương nhất. Cuộc đời của một con người sao nó ngắn quá, mới lúc đó còn nói còn cười còn thở nay lại nằm yên một chỗ, không nói không cười gì. Huệ Linh mất đi, anh cũng vậy không lâu sau cũng đi theo cô ấy, bỏ lại đứa con của mình. Đứa bé ấy là kết tinh của hai người và cũng là chứng nhân cho cái chết của hai người.
Đọc đến đó, tớ mới thấy sao còn sống nó đáng quí đến chừng nào, tớ càng yêu không khí mình thở, yêu những con người xung quanh mình.
Nên tớ mong các bạn tha thứ cho sự ích kỉ, cho việc tớ đang làm. Cái kết này đối với mình không thể chấp nhận được, đối với một người dễ khóc như tớ, tớ không có đủ sức để làm truyện này, nên tớ sẽ dừng tại văn án, ai có đủ khả năng thì cứ lấy, tớ sẽ để truyện này trong mục ĐỀ CỬ – GIỚI THIỆU.
Mong các bạn có thể hiểu việc làm này của tớ. Xin cảm ơn.